Viện Phan Chu Trinh được thành lập và được quảng bá rầm rộ. Các thành
viên chủ chốt của Viện tận dụng mọi mối quan hệ chính thống và phi
chính thống của mình để quảng bá cho Viện. Ông GS Chu Hảo vốn dĩ rất ít
khi làm diễn giả chính trong các talk show (hầu như chỉ làm MC), giờ
cũng phải “đăng đàn thuyết pháp”. Điều này cho thấy, Viện Phan Chu Trinh
đang rất nỗ lực để tạo được chỗ đứng trong cộng đồng dân chủ. Thế
nhưng, nếu xem xét đường đi nước bước của nhóm người Nguyễn Thị Bình –
Chu Hảo – Nguyên Ngọc và các nhân sĩ trí thức liên quan thì thấy rằng
mọi sự không đơn giản và đầy lý tưởng như cái tên gọi và tuyên ngôn khai
dân trí của Viện.
Nếu các bạn chú ý, sẽ thấy rằng Viện Phan Chu Trinh được dựng dậy từ
cái xác chết của trường Đại học Phan Chu Trinh. Trường Đại học Phan Chu
Trinh do Nguyên Ngọc làm hiệu trưởng, Chu Hảo làm hiệu phó đã thất bại
thảm hại vì lượng sinh viên quá ít, chương trình học không thực tế và
gặp nhiều vấn đề về tài chính dù đã bỏ không ít công sức đi ngửa tay xin
tiền các bên. Trường Đại học Phan Chu Trinh đã đóng cửa, thay vào đó
hóa thân thành Viện Phan Chu Trinh để tiết kiệm tài chính và các nguồn
lực nhân sự, lại vẫn được tiếng tốt là tổ chức học thuật. Quảng bá Viện
Phan Chu Trinh chẳng qua chỉ để xóa đi cái sự kiện đau lòng đối với
Nguyên Ngọc và Chu Hảo, đó là ngôi trường đã bị đóng cửa. Thế là, thay
vì thông cáo về sự đóng cửa của trường, họ lại đẩy mạnh truyền thông về
sự ra đời của Viện.
Thế nhưng, không chỉ dừng ở đó, Viện Phan Chu Trinh đang cố gắng tích
hợp hoạt động của Qũy Phan Chu Trinh và Viện IDS. Qũy Phan Chu Trinh là
một quỹ trao giải cho các sách hay được xuất bản hàng năm liên quan đến
chủ đề nghiên cứu học thuật. Thế nhưng, quỹ này đa phần không trao hay
khuyến khích các nghiên cứu học thuật có tính khoa học mà chỉ trao cho
các nghiên cứu học thuật mang tính chính trị (có thể là bản thân công
trình hoặc tác giả). Thông qua việc trao giải thưởng này, quỹ đã tác
động đến giới học thuật, lái hướng nghiên cứu sang phục vụ các mục đích
chính trị mà nhóm nhân sĩ trí thức này đề ra. Trước đó, viện IDS do bà
Nguyễn Thị Bình hỗ trợ thành lập mà đại diện là TS Nguyễn Quang A cũng
đã thất bại. Viện IDS được thành lập để tập hợp các trí thức bất đồng
với chính quyền, viết bài trên báo chí và Internet để tạo dư luận nhằm
thúc ép chính quyền theo những yêu sách họ đưa ra. Mang tiếng là một
Viện nghiên cứu khoa học tự do nhưng Viện này chưa cung cấp được cho bạn
đọc bất cứ một nghiên cứu hay một bài viết mang tính khoa học nào. (Yêu
cầu của một bài viết khoa học là phải có chứng cứ chính xác và lập luận
vững chắc dựa trên chứng cứ).
Viện IDS bị giải thể do cách thức hoạt động vi phạm pháp luật Việt
Nam về mặt pháp lý tổ chức. Không đồng tình với việc giải thể này, các
nhân sĩ trí thức viện đã năm lần bảy lượt lên tiếng. Sau đó, nhóm nhân
sĩ trí thức này đã cùng nhau cổ vũ Bauxite Việt Nam, thành lập Qũy Phan
Chu Trinh để kêu gọi tiền tài trợ, kêu gọi người dân xuống đường biểu
tình chống Trung Quốc nhưng thực ra là để gây hỗn loạn, thành lập Diễn
đàn Xã hội dân sự, thành lập Văn đoàn độc lập… và đến giờ là thành lập
Viện Phan Chu Trinh. Vẫn là những con người ấy, tư tưởng ấy, cách thức
hoạt động ấy mà sân nào cũng đá một tí, cứ mỗi lần thất bại lại “ve sầu
thoát xác”, đội lên cái lốt mới với cái tên gọi mỹ miều hơn. Cách hoạt
động này, ta có thể gói gọn trong mấy chữ của cổ nhân xưa: “Bình mới
rượu cũ”.
Chính bởi cứ rót rượu từ hết bình này đến bình kia, nên xem ra rượu
của các nhân sĩ trí thức này có lẽ đã có phần… nhạt. Dân tình không còn
“mắt chữ a mồm chữ o” tán thưởng sự ra đời của Viện như những lần trước
nữa. Thậm chí có phần thờ ơ. Không những giới trí thức ít quan tâm mà
giới đấu tranh dân chủ còn có vẻ khinh rẻ. Có lẽ, Viện Phan Chu Trinh
cũng sớm ngày đóng cửa mà thôi.
GĐTQT
Để rồi xem lần này thế nào, một dàn con người cũ, mang danh hiệu, cấp hàm khủng, có thể khiến người ta trọng vọng, có địa vị trong xã hội mà giờ phải bấu víu vào một cái tên của tiền nhân để hết lập cái này rồi đập đi xây cái nọ trên cái tên ấy; vẫn chưa thấy các tổ chức quý vị lập ra nó mang lại lợi ích gì cho người dân Việt Nam nhưng chỉ nhìn vào sự thành lập rồi sụp đổ chóng vánh thì đủ thấy các vị làm việc này chỉ cốt kiếm lấy cái tiếng chứ chẳng phục vụ gì cho đời cả.
Trả lờiXóa