Cô gái có nick facebook là Bé Mập Lai khi hưởng ứng lời kêu gọi biểu tình của “20 tổ chức xã hội dân sự độc lập”, thực chất là các tổ chức phản động trong nước đã có hành động quá khích, phản cảm bị cộng đọng mạng phản ứng gay gắt: giựt, ném rồi giẫm đạp lên cờ Tổ quốc của người đi cạnh cô ta. Rồi cô ta cùng đồng bọn nhảy múa phấn khích sau hành động này khiến cộng đồng mạng sôi sục, một số người đòi truy lùng để xử lý cô gái này khiến cô ta phải đóng facebook, chạy khỏi Sài Gòn, trốn tránh nơi công cộng một thời gian dài sau đó.
Bản thân cô gái này từng tuyên bố tham gia nhóm “Mạng lưới blogger Việt Nam” do VOICE, Dân làm báo lập ra và Đoan Trang, Mẹ Nấm Gấu điều hành. Nhưng vì cô ta không có trình độ cũng như khả năng viết cho các trang phản động kiếm tiền, chỉ biết đi biểu tình, tụ tập và làm từ thiện theo các nhóm của Dòng Chúa cứu thế thì tất sẽ sớm đối mặt với cơm áo gạo tiền khi biểu tình thất bát.
Sau hành động bộc phát, nông nổi, cô gái này rơi vào khủng hoảng, đồng bọn cũng bỏ rơi, sống vất vưởng. Rồi các cuộc biểu tình thưa thớt hẳn sau năm 2014, ngày càng ít có sự kiện để cô gái này “đóng góp cho phong trào dân chủ” đồng nghĩa với thu nhập ngày càng eo hẹp, khó khăn hơn. Số phận thực sự xui xẻo khi trụ sở của Mạng lưới blogger Việt Nam, tổng hành dinh của nhóm No-U Sài Gòn trong Dòng Chúa cứu thế Kỳ Đồng bị giải tán thì Bé Mập Lai hết nơi nương tựa, bấu víu. Có vẻ như trở về với công việc tay chân như vốn có của mình khá khó khăn với “anh thư dân chủ” này, lang thang từ thiện, buôn bán vặt cũng ngày càng chật vật hơn vì cô không phải là ngôi sao sáng giá hay chân tay đắc lực của đầu nậu cờ vàng nào.
Cũng như con đường kết của vô khối “nhà đấu tranh dân chủ” khác, người ta thấy Bé Mập Lai đã phải về quê cùng với lời van xin cộng đồng làm “từ thiện” cho mình.
Cô cũng bắt đầu hành trình than thở về những đóng góp với “phong trào dân chủ”, việc bị dọa giết sau ném, giẫm lên cờ Tổ quốc, việc bị o ép nơi ở, kiếm việc làm, …từ rất nhiều gian truân, rất đáng để cộng đồng cưu mang cô ấy, cho dù cô còn đang rất trẻ, rất sung sức, tay chân đều lành lặn, không sứt mẻ, biết thêu thùa tức có khả năng kiếm tiền, thậm chí được đồng bọn giới thiệu cho cô nhiều việc làm tay chân ở Sài Gòn để duy trì “đấu tranh dân chủ”…
Hành động này khiến một số người đã lên án cô gay gắt, cho hành động của một người nhân danh, kể công “đấu tranh dân chủ”, thừa khả năng lao động mà lại đi xin tiền “dễ gây hiểu lầm”, không bằng những người tật nguyền vẫn đầy lòng tự trọng vượt qua khó khăn, kiếm sống, không kí sinh vào xã hội, đừng bao biện về việc từng đi làm việc thiện nguyện làm cớ bao biện cho lòng tự trọng bản thân…
Đó phải chăng là kết cục của cô gái thôn quê, ít chữ nghĩa, chỉ biết lao động chân tay nhưng bị thế giới mạng thổi phồng về “sứ mệnh đấu tranh dân chủ” và ảo tưởng về bản thân, nhất là bị đám bạn bè bất lương lợi dụng cô cho các dự án “đấu tranh dân chủ, nhân quyền” mà chúng thầu được khiến cô chỉ còn kỹ năng ký sinh vào nó để tồn tại, quên mất khả năng lao động chân chính và lòng tự trọng bản thân. Chính điều này góp phần làm cho cái gọi là “phong trào dân chủ” ngày càng bị tha hóa khi nó biến những con người trẻ trung, giàu sức lao động, sản xuất trở thành tật nguyền vô dụng đối với xã hội, đánh mất chính bản thân mình, trượt dốc trong cuộc đời.
GĐTQT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét