Đầu tháng 3, Văn đoàn độc lập đã trao giải cho một loạt các cây
bút Bùi Ngọc Tấn, Thụy Khuê, Inrasara, Tuấn Khanh, Nguyễn Hoàng Anh Thư và Di –
Hạnh Nguyên. Ngay lập tức đã gặp phải sự tố cáo của cộng đồng mạng về sự bất
minh trong giải này, ví dụ như trao cho Bùi Ngọc Tấn và Thụy Khuê để đánh bóng
thương hiệu cho Văn Việt, trao cho Inrasara, Di – Hạnh Nguyên và Nguyễn Hoàng
Anh Thư vì cơ cấu người nhà hoặc đồng hương, trao cho Tuấn Khanh để vừa long đại
chúng chống Cộng. Sau màn trao giải này,
những nhà văn tử tế đã rời bỏ Văn Việt, và thế là Văn Việt lộ nguyên hình là một
trang chính trị chống Cộng cực đoan, mượn danh văn chương để lật đổ chính quyền.
Sau khi trao giải không lâu, sự việc cá chết ở biển miền
Trung được tung ra. Thế là Văn đoàn độc lập đã tận dụng trang Văn Việt để vận động
chữ ký của các trí thức và văn nghệ sĩ qua bài viết “Tuyên bố về tội ác đầu độc
biển miền Trung Việt Nam”. Sau đó, Văn Việt bất chấp các giá trị nghệ thuật, bắt
đầu viết những bài thơ “thương vay khóc mướn”, biến thơ thành công cụ chính trị.
Phải kể đến bài “Đất nước mình ngộ quá phải không anh” của cô giáo Trần Thị Lam
hay bài thơ “Cá chết, biển chết và … thơ chết” của Inrasara. Những bài này
không có một chút tính nghệ thuật nào, chỉ đơn giản là các bài dư luận chính trị.
Thậm chí, họ còn đăng một bức ảnh có tên “Chết vì chờ nguyên nhân” để tạo dư luận
cho sự việc cá chết mà không viết một lời nào. Văn Việt mà không dung chữ để
truyền tải văn học, phải sử dụng ảnh chế trên facebook thì là loại văn đoàn gì?
Một trong các cây bút tiếp tục nổi trội trên Văn Việt phải kể
đến Tuấn Khanh. Không những đăng lại nhiều bài của Tuấn Khanh, Văn Việt còn có
hẳn một bài viết ca ngợi Tuân Khanh với những lời lẽ tung hô, bợ đít: “Tuấn
Khanh không hẳn là nhà báo. Một cách chính xác, anh là nghệ-sĩ-viết. Khanh viết
đẹp. Văn của Khanh rất “người” và rất Việt Nam. Khanh không viết chữ. Khanh viết
bằng cảm xúc, nhiều khi hơi đậm, nhưng không cây bút nào viết “ra nước mắt” và
thẩm thấu ruột gan bằng anh” Trên thực tế, Tuấn Khanh có thể được xem là một thợ
viết chuyên nghiệp, giỏi trò moi nước mắt người đọc bằng các kỹ xảo làm nhạc thị
trường của ông ta. Đó là trò câu nước mắt rẻ tiền mà bất cứ cây bút hạng ba
trên thế giới nào cũng có thể làm được. Khen văn Tuấn Khanh là “cảm xúc”, chả
khác nào các ông văn sĩ trí thức ở Việt Nam chẳng bằng cây bút hạng ba trên thế
giới. Hơn nữa, xét về tư cách con người, Tuấn Khanh đã thể hiện là một kẻ điêu
ngoa. Chính cộng đồng mạng đã phát hiện ra ông ta lấy ảnh của vụ việc cá chết
trên hồ Michigan nước Mỹ để minh họa cho cá chết ở biển miền Trung. Một người
như thế có thể được xem là người viết chân chính ư? Như thế đủ biết giải thưởng
Văn Việt lố bịch đến đâu.
Tiếp tục chiến lược “không tuần chay nào không có nước mắt”,
Văn Việt tiếp tục tìm kiếm sự ủng hộ của đám nhà văn hải ngoại ghét chính quyền
và đám đông dân chủ cực đoan bằng các bài viết gây rối loạn dư luận về sự việc
máy bay rơi ở biển Đông. Trong sự việc này, Văn Việt tỏ ra vẻ xót thương cho
các anh hung hi sinh vì đất nước, dựng lên chiêu bài dân tộc giả hiệu chủ yếu để
kích đôngj người dân chửi bới chính quyền. Một loạt các bài viết như bài luận “Đừng
để cái chết của anh trở nên vô nghĩa” của Thuần Ngô hay các bài thơ như “Lau nước
mắt đi nào em của các anh” của cô giáo Lam, “Họ đã hi sinh” của Nguyễn Thanh Huyền,
“Khi tổ quốc gọi tên” của Thiền Nguyễn… Thậm chí, họ có những câu thơ kêu gọi nổi
dậy một cách rõ rệt trong bài “Họ đã hi sinh”:
“Họ đã ra đi
Họ mãi ra đi
Người ở lại có chút nào day dứt?
Người ở lại có thấy đau trong ngực?
Có thấy mắt mình như đang nóng dần lên?”
Họ mãi ra đi
Người ở lại có chút nào day dứt?
Người ở lại có thấy đau trong ngực?
Có thấy mắt mình như đang nóng dần lên?”
Hay:
“Nếu có một phép màu
Xin bớt những xa hoa
Xin bớt những vênh vang tiệc tùng ầm ĩ
Xin bớt những cái đầu không biết nghĩ
Xin bớt những con tim đập chỉ vì mình.
Xin bớt những xa hoa
Xin bớt những vênh vang tiệc tùng ầm ĩ
Xin bớt những cái đầu không biết nghĩ
Xin bớt những con tim đập chỉ vì mình.
Qua những bài viết như vậy, ta có thể thấy rằng Văn Việt chỉ
mượn các tác phẩm, các bài viết có chất lượng cao từ những cây bút có tài nhưng
ngây thơ tưởng rằng ngòi bút có thể thay đổi được xã hội, để đánh bóng cho website
của mình. Bình thường, những bài viết chất lượng cao sẽ lẫn lộn với các bài viết
có chất lượng thấp dùng để thao túng dư luận nhằm lôi kéo các cây viết và độc
giả trung lập. Sau đó, đợi thời cơ, Văn
Việt sẽ liên tiếp tung các bài viết chính trị cực đoan để lái hướng tư duy những
người đọc trung lập. Tóm lại, nhìn một cách sâu xa, Văn Việt là một tổ chức
chính trị, không hơn!
GĐTQT
Chuyện văn Việt tung danh những kẻ phá rối đất nước,những kẻ anh hùng rơm là tiêu chí của nhóm văn này.Cái nhà văn Nguyên Ngọc,già không chót đời,đứng ra làm bung xung cho bọn giây rợ,cứt đái bám lấy đè lên,phả thán khí ra ngoài xã hội.Hắn là kẻ khốn nạn nhất trong các loại KN.
Trả lờiXóaBuồn cho những nhà văn, nhà thơ "hân hạnh" nhận được giải thưởng Văn Việt kia nữa
Trả lờiXóa